Love Sonnet LXXIX
Pablo Neruda
By night, Love, tie your heart to mine, and the two
together in their sleep will defeat the darkness
like a double drum in the forest, pounding
against the thick wall of wet leaves.
Night travel: black flame of sleep
that snips the threads of the earth's grapes,
punctual as a headlong train that would haul
shadows and cold rocks, endlessly.
Because of this, Love, tie me to a purer motion,
to the constancy that beats in your chest
with the wings of a swan underwater,
so that our sleep might answer all the sky's
starry questions with a single key,
with a single door the shadows had closed.
Love Sonnet LXXIX
Pablo Neruda
Trong đêm, Tình Yêu, em hãy buộc tim mình vào tim anh
ở bên nhau trong giấc ngủ, chúng sẽ xua đi bóng tối
như chiếc trống đôi trong rừng,
đập trên bức tường dầy những phiến lá ướt.
Đêm lang thang: ngọn lửa đen của giấc ngủ
cắt lìa những thân nho khỏi mặt đất
chính xác như đoàn tàu sầm sập chạy
cuốn theo bóng tối và những tảng đá lạnh, tới vô cùng.
Vì thế, Tình Yêu ơi, hãy buộc anh vào chuyển động thuần khiết
vào nhịp điệu bền bỉ đang rung trên ngực em
bằng đôi cánh của thiên nga dưới nước,
để rồi giấc ngủ chúng ta sẽ trả lời cho tất cả
những câu hỏi của bầu trời sao
bằng một chiếc chìa khóa,
và cánh cửa duy nhất mà bóng tối đóng lại.
---------
Here I love you.
Here I love you.
In the dark pines the wind disentangles itself.
The moon glows like phosphorous on the vagrant waters.
Days, all one kind, go chasing each other.
The snow unfurls in dancing figures.
A silver gull slips down from the west.
Sometimes a sail. High, high stars.
Oh the black cross of a ship.
Alone.
Sometimes I get up early and even my soul is wet.
Far away the sea sounds and resounds.
This is a port.
Here I love you.
Here I love you and the horizon hides you in vain.
I love you still among these cold things.
Sometimes my kisses go on those heavy vessels
that cross the sea towards no arrival.
I see myself forgotten like those old anchors.
The piers sadden when the afternoon moors there.
My life grows tired, hungry to no purpose.
I love what I do not have. You are so far.
My loathing wrestles with the slow twilights.
But night comes and starts to sing to me.
The moon turns its clockwork dream.
The biggest stars look at me with your eyes.
And as I love you, the pines in the wind
want to sing your name with their leaves of wire.
Nơi đây, anh yêu em
Nơi đây, anh yêu em
Trong rừng thông tối tăm, ngọn gió phải tìm cách tự gỡ mình
Mặt trăng chiếu sáng như ánh lân tinh chạy trên mặt nước lang thang.
Những ngày tháng như hệt đuổi bắt lẫn nhau
Những bông tuyết nở ra những hình thù nhảy múa
Chim hải âu ánh bạc nhào xuống từ phương Tây.
Có đôi khi, một cánh buồm. Và những vì sao, xa, xa tít.
Cây thập giá đen trên một con tàu
Đơn độc.
Có đôi khi, anh dậy sớm và ngay cả hồn anh cũng ướt.
Ngoài xa kia tiếng biển cất lên và vọng đến.
Nơi đây, một bến cảng.
Nơi đây, anh yêu em.
Nơi đây, anh yêu em, dù chân trời giấu em trong vô vọng.
Anh yêu em dù xung quanh anh mọi thứ đều giá lạnh.
Có đôi khi, nụ hôn anh vươn xa, đi theo những con tàu nặng nề vượt biển
Nhưng chẳng đến được đâu.
Anh thấy mình bị lãng quên, như chiếc mỏ neo già nua.
Những cầu tàu buồn rầu khi buổi chiều neo mình trên đấy.
Đời anh thêm mệt mỏi, những khao khát không mục đích
Anh yêu điều anh không có được. Em xa quá.
Nỗi chán ghét đánh vật với hoàng hôn uể oải.
Nhưng rồi đêm xuống và đêm hát anh nghe.
Mặt trăng xoay giấc mơ đều đặn của mình,
Những vì sao lớn nhất nhìn anh bằng đôi mắt của em.
Và khi anh yêu em, những cây thông đu mình trong gió,
Hát tên em bằng những tiếng lá rì rào
Friday, October 10, 2008
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment