Marc Levy là tác giả tiểu thuyết diễm tình, và người ta đánh giá một nền văn học không phải bằng các tác giả tiểu thuyết best-seller. Cũng như nhìn vào văn học Mỹ, người ta sẽ không căn cứ vào số bản in sách của Stephen King, Nicholas Sparks...để rồi "thất vọng, đau đớn, nuối tiếc"...rồi than vãn Hemingway, Faulkner... hẳn sẽ phải ê chề!
Mỗi thể loại có những quy chuẩn, đặc điểm và những vị chủ soái của nó và phải đánh giá trên thể loại đó.
Ngôn từ xủng xoảng nhưng kiến thức hạn chế.
Trích vài đoạn.
"Một hiện tượng, hai phản ứng trái ngược: truyền thông và những người hâm mộ bám gót từng xăng ti mét theo Marc Levy. Trong khi, giới phê bình và những người biết đọc thật sự đứng khoanh tay im lặng. Đó là phản ứng của một sự thờ ơ hay bất lực? Bao nhiêu người trong số họ từng say mê văn học Pháp cảm thấy thất vọng, đau đớn và nuối tiếc?
Nếu Victor Hugo, Albert Camus, Marcel Proust, Honoré de Balzac, Marguerite Duras… sống lại, chắc hẳn họ sẽ ê chề lắm vì điều này. Nước Pháp đã vô tình, hay cố tình chấp nhận những giá trị không đại diện cho văn hóa của họ, thậm chí họ còn tôn vinh, hô hào và đem đi khoe khắp thế giới. Một dòng dõi quý tộc kiêu hãnh với gu thưởng thức sang trọng và tinh tế, nay đến đời con cháu lại xuất hiện những kẻ chỉ biết đem dây chuyền bằng xích vàng đi khoe xóm giềng.
Đôi mắt xanh của người Pháp. Trái tim sâu sắc của người Pháp. Sự đam mê sáng tạo của người Pháp. Nhiệt huyết của người Pháp. Họ đã để đâu mất rồi? Hay họ đã trở thành những kẻ khinh miệt chính tâm hồn mình?"
No comments:
Post a Comment