Tagore có bài thơ này đọc buồn cười phết. Em thế nào thì cứ thế mà đến. Chớ có loay hoay sửa soạn áo quần. Nghe rất sốt ruột tâm trạng chờ người yêu khi dating.
Bài thơ số 2- Người làm vườn
Em thế nào thì cứ thế mà đến;
Chớ có loay hoay sửa soạn áo quần.
Nếu tóc em tết rồi đã bị xổ ra,
nếu đường ngôi chưa thẳng,
nếu những dải áo lót của em còn lỏng,
thì cũng đừng lo ngại, em ơi.
Em thế nào thì cứ thế mà đến;
Chớ có loay hoay sửa soạn áo quần.
Em hãy đến, bước nhanh trên cỏ
Nếu vòng chân em có tụt xuống bởi sương đêm,
nếu những chuỗi bạc trên chân em lơi lỏng
nếu những viên ngọc trong dây rơi xuống
thì cũng đừng lo ngại, em ơi.
Em hãy đến, bước nhanh trên cỏ.
Em thấy chăng mây phủ kín bầu trời?
Từ xa ở phía bờ sông những đàn sếu bay đi,
Và những trận gió mạnh lao vào bãi vắng
Đàn gia súc lo âu đang chạy về chuống trong xóm.
Em thấy chăng mây phủ kín bầu trời?
Em uổng công thắp ngọn đèn thay áo
Nó lay lắt và tắt đi vì gió thổi.
Nào ai biết mi mắt em sẽ không bị muội đèn hoen ố?
Bởi mắt em còn đen hơn cả mây mù.
Em uổng công thắp ngọn đèn thay áo
Nó tắt ngay thôi.
Em thế nào thì cứ thế mà đến;
Chớ có loay hoay sửa soạn áo quần.
Nếu vòng hoa chưa kịp tết xong
thì có ai để ý;
Nếu dây chuyền chưa khoá chặt
thì cứ mặc nó em ơi.
Đã muộn rồi
Bầu trời nặng trĩu mây đen
Em thế nào thì cứ thế mà đến
Chớ có loay hoay sửa soạn áo quần
(Đào Xuân Quý dịch)
Đáp lại bài này, bác Nguyễn Bính viết Nghe dễ thương, ngọt ngào mà chân thành nhỉ.
Saturday, October 06, 2007
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment