Monday, October 15, 2007

Entry for October 15, 2007

1. Trên Tuổi trẻ đăng lại bài “những con chuột chũi” của VTV. Hơi ngạc nhiên. Trong comment ở một post dưới, có bạn đã gọi bài này của Chí Hiển là bài "chửi cả làng" của Chí Phèo.

2. Bài của Đức Hiển về việc này thường được trích dẫn trong các bài báo “ủng hộ” Vàng Anh. Đức Hiển có lý khi nói là Thùy Linh (chứ không phải Vàng Anh như trong bài) không có lỗi (tức là về mặt cá nhân, còn với hãng phim thì hành động của cô hẳn cũng sẽ gây tổn hại cho họ). Nhưng anh không có lý khi nói rằng “ Không thể nhân danh cái gì để đưa chuyện này lên báo cả, trừ khi tóm được thủ phạm của việc phát tán đoạn phim và giấu tên nạn nhân đi.” Tại sao báo chí lại không thể nêu ra các vụ scandal của những người nổi tiếng? Nếu thế thì Bill Clinton đã chẳng bị điều trần trước Quốc hội. Và cả cái việc giấu tên những nhân vật chính trong các bài báo kiểu diễn viên T.L., ca sĩ P.T. là một việc bất thường, trong báo chí thế giới không ai còn làm như thế nữa.

3. Các bài báo xung quanh vụ việc này, hầu hết đều cảm tính dù là bênh hay chống Thùy Linh. Chẳng nhẽ các tờ báo lại không biết rằng trong một tờ nghiêm túc thì cần tránh sự cảm tính ở mức cao nhất khi đưa tin và đó chính là sự phân biệt giữa một tờ nghiêm túc và một tờ lá cải - các tờ lá cải bao giờ cũng khai thác các khía cạnh gây giật gân (sensational) của sự việc. Hình như chỉ có bài này của Huy Đức và Trần Lệ Thùy là khách quan và giữ được khoảng cách cần thiết.


4. Lần đầu tiên thấy có hình ảnh Nguyễn Văn Trỗi nhận phát súng ân huệ (coup de grace). Nhưng cái bài viết đi cùng thì sến và chuối quá- đến mức buồn cười. Trích một đoạn “Máu của anh và hàng triệu người như anh, đã nhuộm đỏ chữ S quê hương em. Để mong cho chữ S nói lên điều gì trên bản đồ thế giới?

Em nghĩ S là sex ư, là supper ư, là sống thử, sĩ diện, là sành điệu hàng hiệu ư? Không!

Nếu trên mảnh đất này chỉ có hai chữ S thì đó ắt phải là sẵn sàng tri thức và sống sao cho có hồn. "Hãy nhớ lấy lời tôi!"

Ủa, “supper” (bữa ăn đêm) có lỗi gì mà bạn tác giả hô hoành tráng “Không”. Chắc vì ăn đêm thì dễ béo?. Cả sex, sống thử, sành điệu cũng vậy (chẳng nhẽ anh Trỗi hy sinh là để chúng ta không có sex)? Có liên quan gì tới anh Trỗi mà Không với chẳng Có. “Nếu trên mảnh đất này chỉ có hai chữ S” thì với tác giả bài báo, hai chữ đó ắt phải là “sống sượng”. Tờ tuanvietnam bình thường khá hay, thế nào mà lại lọt những bài vô nghĩa và non kém đến thế.


5. Trên VNN có phỏng vấn một bà Chủ nhiệm ở Quốc hội về luật quản lý blog. Xem ra nhiều khả năng sắp tới sẽ có một văn bản dưới luật về vấn đề này.

6.

Đọc bài “chia tay” này trên Vietnamnet đăng lại của VTV (mà sao Tuổi trẻ với VNN là các báo mạng hàng đầu mà cứ đăng lại của VTV thế, chính kiến để đâu?) thấy ngớ ngẩn không chịu được. Viết cứ như viết cho trẻ con đọc:

“Hãy dừng lại! vì chúng ta là Con Người!

Hãy dừng câu chuyện này lại ở đây và chấm dứt mọi lời đàm tiếu, bình luận xung quanh nó. Đó không chỉ là một việc làm đúng đạo lý, đúng lương tri, một việc làm của một Con Người sống giữa mọi người. Hãy giang rộng vòng tay, mở rộng tấm lòng, đem hơi ấm của trái tim và lòng nhân ái để cùng giúp các bạn trẻ mở lối cho tương lai, hãy giúp họ vững bước trên con đường còn nhiều chông gai. Vì sao ư? Vì chúng ta là những Con Người!”


Thế nào là Con Người sống giữa mọi người? Tức là siêu nhân kiểu Nietzsche sống giữa nhân quần à? Còn nếu không ngừng đàm tiếu, bình luận thì sẽ không phải Con Người mà trở thành con chuột chũi? Sáo rỗng, nhạt nhẽo, kệch cỡm đến thảm hại. Một ngày mà phải đọc 3 bài báo như thế này thì chắc mình không ăn tối được mất.

Mà tại sao VTV lại không dũng cảm, dứt khoát cho ngừng chương trình này lại còn phải dàn cảnh để em Thùy Linh khóc khóc mếu mếu sến vãi hàng tự yêu cầu ngừng chương trình và nhận được đồng ý của “các cô các chú trong đoàn làm phim”: Nói thực, thế là hèn, là tự khoác mặt nạ cho mình, giữ thể diện cho mình bằng cách cho em Thùy Linh ra khóc lóc “tự nguyện xin dừng chương trình”, trong khi ai cũng biết là việc này hoàn toàn không phụ thuộc vào em ấy có muốn hay không muốn dừng. Như thế có phải là sự giả dối, sự “diễn” với khán giả, bằng cái tạm gọi là bi kịch của một người trong cuộc?.


No comments: